có thực mới vực được đạo

Nước nào ở khu vực Đông Nam Á bị thực dân Tây Ban Nha thống trị từ giữa thế kỉ XVI? Đăng ký Đăng nhập Thư viện Theo khía cạnh mục tiêu, đích đến thì câu tục ngữ “Có thực mới vực được đạo” nhấn mạnh rằng: Chúng ta cần có sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ thì mới tới được đích đến mà mình đặt ra. Trong đó, “thực” là lương thực, đồ ăn, còn “đạo” ở đây Chúng ta hoàn toàn có thể phát âm nlỗi sau: "thực” là sức khỏe“đạo” là gần như mục tiêu Khủng lao. => Nghĩa cả câu: "Có thực mới vực được đạo" ước ao mô tả tầm quan trong của sức mạnh. Muốn thao tác gì thì rất cần được tất cả sức mạnh mới làm được Hay nói cách khác là “có đạo mới vực được thực.”. Theo mình, chữ “thực” nên hiểu là thực hành, áp dụng đạo lý vào trong đời sống, tự mình kiểm chứng đạo lý bằng những trải nghiệm trực tiếp. Đó là cách hiện thực hóa “đạo”. Ví dụ luyện tập ăn uống Có thực mới vực được đạo tiếng Trung. 衣食足方能买鬼推磨 /Yīshí zú fāng néng mǎi guǐ tuī mó/. Trên đây là bài viết phân tích câu tục ngữ “Có thực mới vực được đạo” sẽ giúp bạn đọc hiểu được nghĩa và bài học rút ra từ câu tục ngữ trên. Tham khảo có thực mới vực được đạo có nghĩa là: Phải có cái để ăn, đảm bảo nhu cầu vật chất tối thiểu, từ đó mới khiến người ta tuân theo nguyên tắc; bản thân phải thể hiện bằng những cái thiết thực, cụ thể thì người ta mới tin và noi theo.. Thân xác có ấm no mới silinorog1974. Lâu rồi tôi thường nghe ông bà nói “con ăn cho mạnh vào nhé, có thực mới dzựt được đạo…”, kiểu như khuyên con cháu ăn cho nhiều vào, có sức khỏe để làm việc cho hiệu quả. Nhưng cái câu “có thực mới vực được đạo” trở thành một ngữ rất phổ biến và bị “nói trại” ra rất nhiều biến thể với nhiều nghĩa khác nhau, ngẫm lại cảm thấy cũng rất hay. Đầu tiên, chúng ta thường nghe nói “có thực mới dựt được đạo”. “dựt” ở đây là văn nói của người miền Nam, đồng nghĩa với “giật” hay “giựt”, mang nghĩa là tranh giành một cách thô bạo. Chữ “thực” ở đây mang nghĩa thức ăn hay tiền bạc cũng chỉ để ăn. Ngụ ý của ông bà là để nói về chuyện xâm lăng tôn giáo xãy ra từ hơn trăm năm về trước, khi Pháp xâm chiếm nước ta, họ không chỉ mang theo rựu và phô mai, họ còn mang theo 1 thứ rất hay khác. Khi rựu thịt có thể hấp dẫn ngắn hạn thì họ cũng nghĩ tới chuyện chiếm đóng lâu dài, cần có 1 lực lượng hùng hậu những người theo họ một cách vững chắc về mặt thể xác và tâm hồn. Thế là đạo Kitô được truyền sang nước ta một cách rộng rãi và ồ ạt. Với truyền thống thờ ông bà, theo tam giáo Phật Lão Khổng lâu đời thì chuyện thuyết phục dân ta tin vào 1 ông Chúa mắt xanh mũi lõ với các sự tích bên trời Tây là chuyện khó làm. Làm thế nào để một dân tộc ngàn năm văn hiến cộng với Nho giáo “quân sư thần”, một không gian tâm linh đậm đà bản sắc Đông Á lại có thể “giác ngộ” hay tìm thấy những gì thực sự hay bên trong quyển Kinh Thánh? Đó là chuyện không là họ dùng 1 cách khác hay hơn ai theo Kitô thì được làm quan, có quyền có tiền, được cấp đất và dĩ nhiên là thân với Pháp. Kết quả là có rất nhiều nơi khi xưa vốn là chùa chiền am tự bỗng trở thành đất của chúa Kitô vì theo đạo này là có….ăn! Chuyện này vẫn còn kéo dài cho đến ngày nay, nhiều tổ chức tôn giáo vẫn còn đi vào các vùng nghèo khó, truyền đạo và cho tiền người nào theo đạo của họ. Tôi chưa bàn tới cái lợi hay cái hại của chuyện đi theo tôn giáo mới, tôi chỉ thấy đời sống của người dân xứ ấy có vẻ khấm khá hơn vì ông chủ hãng sẽ nhận công nhân cùng tôn giáo, hoặc cải đạo cho họ và cũng cho họ công ăn việc làm. Vậy là khi theo đạo mới, họ cải thiện được cái ăn trong gia đình. Dĩ nhiên là câu thành ngữ này có một ý gốc sâu xa hơn khi chúng ta đọc đúng từng chữ “có thực mới vực được đạo”. Thực ở đây mang hai nghĩa thực tế và thực hành. Chúng ta có thể hiểu câu này mang nghĩa như sau có thực tế và có thực hành sâu sắc thì mới có thể vực dậy một con đường sống đúng. Vậy thì đâu là khía cạnh thực tế và đâu là cái đường lối đúng để thực hành một cái đạo nào đó? Vì hai cái “thực” này luôn đi chung nhau, có thực hành đúng thì mới có cái thực tế mang các hệ quả tốt xãy ra. Nói tổng quát, một người nào đi theo một lối sống nào đó, nếu anh ta thực hành đúng theo lời chỉ dẫn và có các kết quả thiết thực thì mới có thể giúp củng cố cho cái lối sống mà anh ta tôn thờ. Các kết quả tốt có thể liệt kê ra rất nhiều, từ khía cạnh thân tâm cho tới ảnh hưởng xã hội. Con người này sau khi theo đạo ấy thì dần dần trở nên mạnh khỏe, vui vẻ, yêu đời hơn. Anh ta ngày càng hòa đồng và có ích với mọi người hơn. Anh ta phải thấy rõ trách nhiệm với bản thân, với gia đình, xã hội và môi trường sống. Anh ta phải bắt tay gánh lấy trách nhiệm của một người sống tốt, trở thành một phần tử tốt, đóng một vai trò tốt trong cuộc đời này. Đó là cái “thực” mà ông bà ta muốn nói. Thực hành củng rất quan trọng, nếu một đạo mà chỉ toàn nói lý thuyết, thiếu thực hành hoặc vay mượn chắp vá rất khó mà đứng vững. Người theo đạo đó cũng phải biết thực hành đúng với những hướng dẫn. Người dẫn đạo cũng phải có đầy đủ kinh nghiệm nếu không sẽ gây ra hậu quả rất nặng nề. Vì thực hành sai sẽ dẫn tới kết quả ngược lại, thay vì mang lại lợi ích cho cuộc đời, họ lại là những kẻ phá hoại. Thực hành đúng sẽ dẫn tới cái thực thấy, và từ cái thực quả này, sẽ giúp đạo của bạn vững mạnh. Tôi sẽ trích dẫn 1 câu chuyện Thiền, vì đa số bạn của tôi biết chuyện này. Một hôm Phật tổ bảo các đệ tử, ta sẽ giảng về cốt lõi của Pháp, và Ngài cầm 1 hoa sen đưa lên, im lặng. Câu chuyện này có nhiều ý nghĩa, nó là 1 câu chuyện thiền chứ không phải là chuyện thật, nhưng một trong các ý nghĩa của chuyện này nhấn mạnh rằng Đạo pháp phải thực tế, thấy rõ ràng minh bạch và trong sáng đẹp đẽ như đóa hoa sen giơ lên để mọi người có thể thấy rõ, không phải là huyền bí siêu hình. Mỗi người theo đạo phải cố gắng trở thành một đóa sen đẹp đẻ mọc cao lên khỏi bùn. Đây là khía cạnh thực tế của đạo Phật, thế mà ngày nay chúng ta cũng thờ cái truyện này nhưng lại chăm chỉ cúng bái, quỳ lạy đọc tụng mà quên mất mình phải thực hành những gì, phải mang lại những thực tế nào cho cuộc đời. Để kết thúc đề tài này, tôi xin nói về một vấn đề lớn trong đạo Phật. Có vẻ như người theo đạo Phật ngày nay không hề áp dụng cái trí khôn của tổ tiên vào trong đạo. Trong đạo Phật hiện nay không có cái “thực” nào cả. Không chú trọng thực hành, không có thực tế mà cũng không hề có cái ăn cho các tín đồ! Điều đáng buồn là hiện nay có rất nhiều quan lớn đổ tiền xây chùa hối lộ Phật, thế mà các phật tử quy y lại chả có gì là quyền lợi tối thiểu, chứ đừng nói là được dạy dỗ đúng đắn. Quý thầy thì kêu gọi cúng dường Tam Bảo, mà gom được tài vật thì các thầy không có chia xẻ ngược trở lại cho các con nhang đệ tử. Giáo lý giãng dạy thì chỉ có phóng sanh, tụng niệm và bố thí. Thí cho ai cũng được nhưng thí cho thày thì nhiều phước hơn, vì thế người ta đưa nhau làm hư quý thầy. Hễ có thầy nào kêu gọi thực hành lời Phật dạy, thiền định và làm việc xã hội thì liền bị chụp mũ và chống đối. Phật pháp ngày nay đã mất đi cái thực của nó, mọi người chỉ đua nhau cái ảo. Nào là phước báu hữu lậu vô lậu, nào là vãn sanh cực lạc sướng lắm. Khi dạy nhau thì chỉ toàn nói những thứ xa vời thực tế và siêu hình, đánh mất cái giá trị thiết thực vốn có, và trở thành 1 thứ tôn giáo xấu. Tôn giáo và chính trị có vài điểm chung, đó là luôn nói về tương lai, vẻ nên một viễn cảnh tốt đẹp SẼ XÃY RA, và hứa hẹn. Tôn giáo cũng như chính trị luôn bắt mọi người phải tin tưởng vào sự dẫn dắt của các vị lãnh đạo, tránh đề cập sự tự do cá nhân. Đạo Phật không phải là một tôn giáo ngay từ ngày lập đạo, và là một đạo rất thực tế. Đức Phật nhấn mạnh cái thực tại hiện tiền, chứ không nói về tương lai. Chỉ có cái Ở ĐÂY và BÂY GIỜ chứ không hứa hẹn một sự siêu thoát nào sau khi chết. Đức Phật cũng không bắt ai phải tin, hãy thực hành đúng và các kết quả tốt tự người ấy sẽ kiểm chứng ngay tức khắc, hoặc dần dần. Và hơn hết, Đức Phật luôn kêu gọi giải phóng mọi người khỏi mọi sự ràng buộc, đó là cái siêu tự do khi không còn bị nghiệp nào chi phối. Đó là Nguyên Thủy, thế còn hệ Phát Triển cũng rất hay và càng thực tế và xã hội hóa hơn khi giáo dục con người giác ngộ và sống hòa mình vào cộng đồng, xây dựng cuộc đời với những giá trị tốt đẹp tỏa sáng từ họ. Hơn nữa, hệ Đại Thừa còn dạy cách làm giàu từ việc tích lũy phước đức. Một người tu tập đúng sẽ chắc chắn dần dần có đầy đủ các điều kiện sống và đủ sức giúp đỡ những người khác. Các thiết lập cộng đồng của Đại Thừa rất hay, rất logic và cấp tiến hơn tất cả các thiết chế chính trị có thực nào. Đó là cái thực trong Phật giáo. Chỉ tiếc là chúng ta sợ cái thực mà thích cái ảo. Cho nên chúng ta “dzựt” không lại các tôn giáo khác. Phật giáo chỉ còn cái vỏ với số lượng tín đồ và bản đồ ngày càng thu hẹp. Cũng vì chúng ta quá yếu. Yếu vì thiếu ăn, vì ăn thiếu nên yếu. Nhưng dù ai có dzựt mạnh cỡ nào, những con người nắm giữ cái thực của Phật giáo vẫn là những trụ cột vững chắc, chẳng ai có thể giật đổ được họ. Dù các bạn chưa có thể có đầy đủ cái thực, hãy tạo thành những vòng rào bảo vệ họ, vì đây chính là các điểm chính mà các tôn giáo khác sẽ đánh vào. Gió lay không đổ, người xô không ngã, nhưng bom đạn nổ thì vẫn nát bấy như tương. Nhắc lại lời của ông bà “các bạn hãy ăn cho có sức khỏe vào, để có thực mà vực được đạo” September 15, 2012 at 223am Có thực mới vực được đạo, câu này nên hiểu như thế nào? Có người nói rằng “thực” tức là ăn, phải no cái bụng thì mới nói chuyện đạo lý, phải lo kiếm tiền đầy đủ rồi mới bắt đầu tu. Nghe thì có vẻ hợp lý nhưng khi suy xét kỹ, cách lý giải ấy không trọn vẹn triệt để. Tư duy này khiến người ta nghĩ rằng đạo và đời là hai thứ tách biệt, trong khi chúng là một. Bởi cách suy nghĩ như vậy nên một người sẽ có xu hướng không cần tự rèn luyện chính mình trong khi kiếm ăn, khi làm việc, khi giao tiếp với thế giới. Họ phải sống vô đạo trước rồi mới lo chuyện có đạo nếu “thực” đó không hề liên quan đến chuyện tu luyện chính mình – thứ họ để lại làm sau. Và việc “thực” là nền tảng cho “đạo” thì lại càng là ý tưởng sai lầm, không khác gì nói vật chất quyết định ý thức. Các nhà khoa học vật lý lượng tử hiện đại đã chứng minh ý thức quyết định vật chất chứ không phải điều ngược lại. “Ý thức consciousness không thể diễn giải được trong những thuật ngữ vật lý. Bởi ý thức là nền tảng tuyệt đối. Nó không thể được diễn giải trong thuật ngữ của bất cứ thứ gì.” — Erwin Schrödinger ⭐️ Thí nghiệm hạt cơm Ý thức ảnh hưởng đến vật chất như thế nào? – Tất nhiên, no cái bụng hay ổn định về tài chính là điều kiện cần cho chuyện tu tập, nhưng không phải điều kiện đủ. Một người không cần quá no hay quá giàu để có thể chạm tới những giá trị tinh thần cao quý, thứ họ cần là ý chí hướng thiện và sự tinh tấn thực hành. Nhẫn nại, kỷ luật, thanh sạch và biết thương yêu mọi người là phẩm hạnh không phụ thuộc vào sự dư dật đồng tiền hay thể xác. Nó thuần thuộc về đời sống tinh thần, và cần một sự cơ bản về sức khỏe để đáp ứng. Chuyện “vực được đạo” kia không phụ thuộc vào việc ăn uống hay kiếm tiền. Nó có thể xảy ra ngay lúc này, ngay tại đây mà không cần thêm điều gì khác. Đấy là chưa kể, đời sống “thực tế” của con người chỉ có thể được dồi dào ý nghĩa nhờ thực hành đạo lý. Hay nói cách khác là “có đạo mới vực được thực.” Theo mình, chữ “thực” nên hiểu là thực hành, áp dụng đạo lý vào trong đời sống, tự mình kiểm chứng đạo lý bằng những trải nghiệm trực tiếp. Đó là cách hiện thực hóa “đạo”. Ví dụ luyện tập ăn uống tiết độ là đạo, giao tiếp nhẹ nhàng với khách hàng là đạo, làm tấm gương sáng cho con cái là đạo, kiên trì rèn luyện sức khỏe là đạo, điềm tĩnh trong những giai đoạn khó khăn thiếu thốn là đạo, Lý thuyết mà không được áp dụng vào thực tế thì chỉ là chuyện hô hào suông, suy nghĩ mà không có hành động cụ thể thì chỉ là viển vông nghĩ quẩn sinh ra hoang tưởng hoang đường. “Bậc thượng sĩ nghe đạo thì gắng sức thực hành. Người bình thường nghe đạo thì nửa tin nửa ngờ. Kẻ thấp kém nghe đạo thì cười lớn. Nếu không cười thì đạo không phải là đạo nữa.”— Lão Tử, Đạo Đức Kinh Vũ Thế Ngọc dịch Hay Đức Phật cũng đã nói “Này quý vị Kalama, đừng tin vì nghe truyền khẩu, đừng tin vì đó là truyền thống, đừng tin vì nghe đồn đại, đừng tin vì được ghi trong kinh điển, đừng tin vì lý luận, đừng tin vì suy diễn, đừng tin vì đã tư duy trên mọi lý lẽ, đừng tin vì dựa theo ý kiến đã được cân nhắc, đừng tin vì vị ấy có vẻ có uy quyền, đừng tin vì nghĩ rằng vị ấy là thầy của mình. Khi nào quý vị tự mình biết rõ Các pháp này là bất thiện; các pháp này là đáng chê; các pháp này bị người trí chỉ trích; các pháp này nếu được thực hiện và chấp nhận, sẽ đưa đến bất hạnh khổ đau’, quý vị hãy từ bỏ chúng. Khi nào quý vị tự mình biết rõ Các pháp này là thiện; các pháp này là đáng khen; các pháp này được người trí ca ngợi; các pháp này nếu được thực hiện và chấp nhận, sẽ đưa đến lợi lạc hạnh phúc’, quý vị hãy đạt đến và an trú.” Còn trong Chí Tôn Ca có câu “Sự hiến dâng trí tuệ thì tốt đẹp hơn bất kỳ loại hiến dâng vật chất nào khác, Arjuna. Vì đích đến của mọi hành động là sự sáng suốt tâm linh.” ⭐️ Download miễn phí Chí Tôn Ca-THĐP Version Câu nói này đã khẳng định đạo lý là thứ cao quý và quan trọng bậc nhất trong đời người, bất kể người đó làm việc gì. Nếu việc làm ấy không nhằm hướng đến trí tuệ tâm linh thì nó chưa phải là điều tuyệt vời nhất. Cái “thực” nên được hiểu là việc một người đưa đạo vào trong đời sống, thấm nhuần vào chính mình mỗi phút giây, giúp người đó sống hướng thượng tiến hóa, chứ không phải “thực” là bỏ cơm vào miệng, đút tiền vào túi còn tâm linh thì để mặc trống rỗng, và sống như một người vô hồn. Việc sống đời sống tinh thần sẽ không cùng một thực tại với sự trì hoãn, vì khi bạn trì hoãn, bạn mở đường cho sự thoái hóa nhân phẩm được chen vào. Có lẽ chính bởi việc hiểu sai câu nói “có thực mới vực được đạo” mà con người càng ngày càng rời xa chân lý và những giá trị đạo đức cơ bản. Hoặc nếu có ý tưởng chạm tới thì nó rất dễ lung lay, họ dễ dàng bị kéo ngược trở lại việc cần tích lũy vật chất nhiều hơn nữa để cảm thấy an toàn. Dần dà, họ lấy thích thú trong việc kiếm tiền thay vì sướng vui trong việc trau dồi phẩm hạnh. Nên con người thời nay thà dối trá để trục lợi về mình hơn là học cách biết đủ, biết hài lòng với cuộc sống. Vì hiểu sai câu nói nên người ta trì hoãn thực hành đạo lý để tập trung cho sự ấm no thân xác và những phẩm chất phù du khác danh tiếng, quyền lực, nhan sắc, Tóm lại, “có thực mới vực được đạo” nên được hiểu là một người cần tiếp xúc và ứng dụng các giá trị đạo đức vào trong đời sống, hoặc có thể hiểu thêm rằng sự ổn định tài chính và sức khỏe của họ là một trong các điều kiện thuận lợi không phải quyết định cho sự phát triển, tiến hóa tâm linh. Mục đích cuối cùng của tất cả mọi việc là sự tăng trưởng trí tuệ. Khi trí tuệ được vực dậy, con người mới có thể ngẩng cao đầu. Hay theo cách nói của Terence McKenna là, “Ta bỏ lại đằng sau thân xác của loài khỉ. Ta dang cánh bay.” Tác giả Hòa TaroẢnh minh họa winner01/pixabay Giới thiệu về THĐP Deep Club THĐP Online Ashram Sau hơn 2 năm hoạt động trở lại với nền tảng và mục đích tinh thần mới, THĐP đã thu hút được một số lượng người quan tâm nhất định. Đồng thời, chúng tôi đã dần nhận ra rằng trong thời đại này, không gì quý giá bằng hạnh phúc nội tại và trí tuệ tâm linh. “Hỡi người chinh phục kẻ thù, sự hiến dâng trí tuệ thì tốt đẹp hơn bất kỳ loại hiến dâng vật chất nào khác. Vì đích đến của mọi hành động là trí tuệ tâm linh.” — Đức Krishna Chí Tôn Ca 433 Ở Việt Nam số người có thể chia sẻ những tri thức này cho cộng đồng là rất hiếm, hầu như cũng chỉ là những thông tin hời hợt cưỡi ngựa xem hoa. Vì nó là những nội dung không dành cho số đông vì họ không nhận ra được giá trị của nó, nên chúng tôi nghĩ rằng một sự phân loại cộng đồng độc giả để phục vụ riêng những kiến thức này là điều cần thiết hợp lý. Nhờ đó sự tương tác, kết nối, hấp thụ và truyền đạt thông tin được tập trung, tinh khiết, sâu rộng nhất có thể, và mang lại sự cộng hưởng nhận thức cho cả đôi bên các admin THĐP và thành viên. Với những lý do như trên, THĐP quyết định thành lập một cộng đồng mới, có thu phí, có thể hiểu như một Ashram Đạo xá online, chỉ dành cho những fan cứng đích thực của THĐP, là những người có khao khát tìm hiểu bản chất của thực tại, khao khát trí tuệ, sự thật và sự thức tỉnh tâm linh một cách chân thành, nghiêm túc. Chúng tôi quyết định đặt tên cho nhóm này là THĐP Deep Club. Các chủ đề, nội dung có thể được chia sẻ, thảo luận trong Deep Club Mỗi tháng sẽ có một chủ đề chính, chiếm hơn 75% nội dung trong tháng đó. Các chủ đề có thể bao gồm God kinh sách Vệ-đà, thần học, triết học Monism, PantheismSách Chí Tôn Ca, Áo Nghĩa Thư, Kinh Thánh, Kỳ thư Kybalion, A Course in Miracles, The Law of One, The Way of the Superior Man, Neville Goddard, Abraham Hicks, Eckhart Tolle… Chia sẻ Ebooks, tài liệu…Luật hấp dẫnTrí tuệ tâm linhTâm thức Consciousness, Tâm trí, Bản ngã / EgoThiền địnhNăng lượng, NoFapPsychedelicsHuyền học giấc mơ, ngôn ngữ biểu tượng, luân xa, Tarot, Thần số học,…Mối quan hệ âm dương nam tính-nữ tínhManhoodTâm lý học Carl JungCryptosTriết học Vệ-đà Advaita VedantaTriết học Phật giáo Duy Thức, Kinh Pháp Cú bản dịch chuẩnTriết học vĩnh hằng Hằng Pháp, Gnosticism, Hermeticism, Thông Thiên HọcTriết học Đông phương / Tây phươngThần học Thomas Aquinas, Meister Eckhart, SpinozaEnglish ngữ pháp, cấu trúc, từ vựng, dịch thuật…VideosQuotes… “Có ánh sáng ở cuối đường hầm. Vấn đề là cái đường hầm đó nằm sau tâm trí của bạn. Và nếu bạn không đi đến đằng sau tâm trí của mình thì bạn sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm. Và một khi bạn đã thấy được nó, nhiệm vụ của bạn là đưa nó vào chính mình và người khác. Lan truyền nó như một thực tại. God đã không nghỉ ngơi, về hưu ở tầng trời mật độ 7, God là một châu lục đã bị thất lạc trong tâm trí con người.” — Terence McKenna Tất nhiên những chủ đề này đều có mối liên hệ đến đời sống thường ngày, giải đáp mọi vướng mắc trong đời sống của một người. Ai nắm bắt được các thông tin này sẽ là người sống vượt thời gian, đi trước thời đại và có thể kiến tạo một cuộc đời linh động như mong ước. Ở đây, chúng tôi sẽ phục vụ những thông tin và tri thức tinh túy nhất mà bản thân đã thu thập, nếm trải trực tiếp cho các bạn những nội dung này chưa từng và cũng sẽ không được chia sẻ công khai public, bởi chỉ có những người tầm Đạo chân chính, hoặc những người đã có được một mức độ nhận thức nhất định mới có thể hiểu được giá trị của nó. Khối lượng thông tin THĐP sẽ dịch và viết các bài viết để chia sẻ tới những thành viên trong Deep Club. Tối thiểu mỗi tháng THĐP sẽ đăng tải một khối lượng thông tin bao gồm 30,000 chữ các bài dịch độc quyền > 20 bài viết 1500 chữ, dự tính trung bình mỗi ngày sẽ dịch khoảng 1000 chữ. 2 chương mới tiểu thuyết Lên Đà Lạt của Vũ Thanh Hòa Hòa Taro mỗi chương ít nhất 2000 chữ tất cả những chương cũ trong Aloha magazine cũng sẽ được chia sẻ lại trong Club. 2-4 bài viết về những chủ đề yêu thích từ Vũ Thanh Hòa admin THĐPChia sẻ từ các thành viênCuối tháng sẽ có tổng kết, thống kê các bài viết để mọi người biết rõ tiến độ ClubMỗi tháng sẽ có một file zip tổng hợp lại các bài viết để những người vào sau có thể tiện download Ưu điểm so với Aloha Magazine Tương tác thảo luận trực tiếp với THĐP và các thành viên cùng chí hướngCập nhật thông tin, tri thức mỗi ngàyĐược tham gia vào một cộng đồng tinh hoaCó những trải nghiệm thực tế thú vịTiếp nhận những nội dung “mật truyền” chỉ có tại THĐP Deep ClubTHĐP Deep Club là sự kết hợp những ưu điểm của Aloha magazine và THĐP Club hiện tạiKhả năng Membership Trọn Đời Phí Membership THĐP Deep Club Chỉ có một gói membership 1,000,000 VNĐ / 1 người / 2 năm tối thiểu*FREE, MIỄN PHÍ cho người nào mời được 4 người khác vào Deep ClubTham gia theo nhóm 4 người tham gia, người thứ 5 được miễn phíFan cứng hiện tại của page THĐP hoặc Hòa Taro sẽ được giảm giá 25% Bạn nào là fan cứng thì comment vào bài viết trên page để chúng tôi biết *Nếu sau 2 năm THĐP vẫn tiếp tục duy trì Deep Club này thì những thành viên của Deep Club sẽ không cần phải đóng thêm phí. Có nghĩa là mặc dù chỉ bảo đảm hoạt động 2 năm, nhưng tiềm năng sẽ là TRỌN ĐỜI LIFETIME MEMBERSHIP. Đam mê và sứ mệnh của ad Huy Yogi là dịch thuật và chia sẻ tri thức chân chính, anh đã làm việc này từ 2010 bắt đầu với một cái page tên Khai Sáng, sau đó tới 2011 thì lập page THĐP nếu sức khỏe vẫn cho phép thì không có lý do gì để dừng lại công việc này chỉ sau 2 viên nào vi phạm các nội quy của group sẽ được các admin / mods nhắc nhở lần đầu tiên + tịnh khẩu 3-28 ngày. Lần thứ 2 tái phạm thì người đó sẽ bị loại khỏi group không hoàn tiền mà không cần thông báo hay giải Deep Club sẽ để cho mọi người có tự do ngôn luận, có nghĩa là những quan điểm trái chiều vẫn có thể được tồn tại. Tuy nhiên THĐP thường thì sẽ không tranh luận với những quan điểm đó, vì tranh luận là vô ích. Mục đích của những quan điểm trái chiều là để phân loại. Nếu một người đã không có duyên với một tư tưởng nào đó thì cứ để cho vạn sự tùy duyên. THĐP không thể bắt buộc ai phải nghe theo những ý tưởng, thông tin được chia sẻ. ★ MỤC LỤC TẤT CẢ NHỮNG BÀI ĐÃ ĐĂNG HTTPS// ★ ĐĂNG KÝ THAM GIA HTTPS// "Có thực mới vực được đạo" quả nhiên không sai. Định có một buổi chiều làm việc chăm chỉ và hiệu quả, mà đói quá, đi ăn cái xong tự nhiên hết luôn buổi chiều à=.bae cuoituan lamviec Mục lụcCó thực mới vực được đạo là gì?Hiểu thế nào cho đúng thành ngữ “Có thực mới vực được đạo”Có thực mới vực được đạo là gì? Một câu thành ngữ với nhiều ý nghĩa. Hy vọng đọc xong bài viết các bạn sẽ hiểu đúng “có thực mới vực được đạo”.Bạn đang xem Có thực mới vực được đạo là gìKho tàng thành ngữ tục ngữ của Việt Nam rất đa dạng. Không ít trong số đó có những câu từ khó hiểu, dễ bị hiểu sai lệch ý nghĩa của nó. Điển hình là một câu thành ngữ “có thực mới vực được đạo” cho đến nay vẫn còn có nhiều ý nghĩa trái chiều mặc dù là một câu nói khá phổ biến. Nhưng nó chính là một kỹ năng sống, một bài học cuộc sống mà chúng ta cần phải đi sâu và tìm hiểu ý nghĩa của thực mới vực được đạo nghĩa là gì?Có thực mới vực được đạo là câu tục ngữ nói lên tầm quan trọng của việc ăn uống dĩ thực vi tiên. Cái nghĩa “đen thui” nhất mà chúng ta có thể hiểu đó là Cần phải được ăn uống đầy đủ có sức khỏe trước đã, rồi mới đi theo Đạo được. Đời sống vật chất được đáp ứng thì chúng ta mới hướng tới đời sống tâm vậy, câu tục ngữ còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn Trong cuộc sống, chúng ta trước hết cần quan tâm tới những điều căn bản, thiết thực nhất. Trước khi muốn nghĩ tới bất cứ điều gì ngoài tầm với hiện tại của mình. Chẳng hạn như ước mơ, hay mục tiêu mà chúng ta đang theo lý “Có thực mới vực được đạo” đã được ông cha ta đúc kết. Cho đến tận bây giờ nó đã trở thành câu nói vô cùng phổ biến. 6 chữ vàng này thực sự mang nhiều ý thế nào cho đúng thành ngữ “Có thực mới vực được đạo”Thực ở đây là gì và Đạo là gì?. Một số lấn cấn không thuần nhất, với một số tiền đề các lý thuyết chính thống hay xưa cũ, cho câu tục ngữ Có thực mới vực được đạo. Vấn đề này đã có nguồn gốc xuất phát từ thời chữ Nôm. Chứ không phải đợi mãi đến chữ Quốc ngữ, chúng ta mới đi phân tích mổ xẻ câu nói chữ Nôm và chữ Quốc ngữ không hàm chứa về tượng hình, giả tá, hài thanh hay ráp vần. Để chúng ta nhận biết chữ Thực và chữ Đạo ở đây muốn nói lên điều gì. Khi một câu tục ngữ phổ biến bị Tam sao thất bản, theo tính chất truyền không đủ độ chắc chắn, thường sinh ra nhiều biến thể khác nhau. Cho nên cũng khó xác định được, đâu là ý nghĩa chuẩn xác nhất, ý nghĩa của câu Có thực mới vực được nhiên nếu áp dụng “Tam Thiên Tự” cho câu nói này. Ta có thể xác định chữ “Thực” ở đây có nghĩa là Ăn, Ăn uống. Còn chữ Vực chắc chắn sẽ mang nghĩa là đạt được, vươn tới reach/attain. Và đến tận bây giờ, người ta vẫn nhấn mạnh chữ “Thực” là Ăn uống cho câu nói “Có thực mới vực được đạo”.Có ăn thì mới đạt được đạo? Nghe có vẻ hợp lý xuôi tai. Bởi lẽ, trong chủ nghĩa duy vật biện chứng cũng đã nêu rõ về vấn đề này “Vật chất là cái có trước, ý thức là cái có sau”. Vật chất quyết định ý thức, rất phù hợp với quy người cũng là một dạng siêu đặc biệt của vật chất. Con người sinh ra rồi mới có tư duy, tư tưởng, tình cảm… đó chính là ý thức. Tư tưởng này nó cũng phù hợp với quan điểm của chủ nghĩa Marx–Lenin, về vai trò rất lớn giữa sự quyết định của yếu tố vật chất đối với ý thức. Sau này, Bác Hồ đã nhìn nhận lại “Có thực mới vực được đạo”.Nhưng mà nó có đơn giản như vậy đâu. Ở đây chúng ta đang nhận định với khía cạnh 1 chiều, vì ta chưa thể khẳng định được rằng. Câu nói “Có thực mới vực được được đạo” theo nghĩa ăn uống đã đúng với ý nghĩa thực sự của nó. Thực chất thì ứng với từng hoàn cảnh cụ thể, câu nói này lại mang những nghĩa khác vì, chữ Thực còn được hiểu với rất nhiều nghĩa. Chẳng hạn như Thực tế, thiết thực, thực hành, thực tiễn, thực lực, chân thực… Còn chữ Đạo cũng bao hàm nhiều ý nghĩa khác nhau. Vậy câu nói này bao hàm có ý nghĩa là gì?. Vâng, các ý nghĩa ở đây chúng ta có thể phân tích như Xét theo khía cạnh tôn giáoXét theo khía cạnh tôn giáo. Câu thành ngữ này sẽ được hiểu là nhu cầu vật chất là cái cần thiết thực tế trước mắt. Không thể hăng hái đi nhà thờ, đi chùa khi nhu cầu tối thiểu của sự sống thể lý chưa là lương thực, thực phẩm. Còn Đạo là niềm tin Tôn giáo. Cần phải ăn no, mặc ấm thì mới an tâm, hăng hái đi nhà thờ, đi chùa lễ Phật… Khi đời sống vật chất được đảm bảo, thì con người mới hướng tới đời sống tâm linh, mới hành đạo thích ý nghĩa của câu Có thực mới vực được đạo theo ý nghĩa này, rất đúng với đời sống của những người nghèo khổ. Đến nhu cầu vật chất tối thiểu mà họ còn chưa lo nổi, thì cũng không thể dành nhiều thời gian để tìm đến những điều cao siêu huyền những câu ca dao tục ngữ của người dân Việt Nam, cũng có những câu nói thực tế hóa. Chẳng hạn Ăn chắc mặc bền, ăn chưa no lo chưa tới, ăn vốc học hay. Bởi vậy, cần phải ăn no thì mới có đạo làm Xét theo cái đích và mục tiêu lớn laoXét theo nghĩa của câu Có thực mới vực được đạo, phải ăn uống thì mới có thể đạt được đích đến của mình. Thực là lương thực. Đạo là con đường kiến tạo những mục tiêu lớn lao, đạt tới những điều to lớn vĩ nghĩa này cũng không phải là điều vô lý. Bởi thực tế, trong cuộc sống của chúng ta. Khi giải quyết một vấn đề nào đó, bạn cần phải có sức khỏe tốt trước đã. Mà muốn có sức khỏe thì người ta phải ăn để nạp đầy đủ năng lượng. Bụng phải no làm việc mới hiệu quả. Còn đói thiếu sức khỏe, thì nhiều khi ngủ còn không ngủ được, huống hồ là lại làm các công việc xưa có câu “Dĩ thực vi tiên” hay “Dân dĩ thực vi thiên”. Tức là, dân lấy ăn làm trời, xem trọng miếng ăn. Và muốn trị dân thì trước hết phải làm cho dân ăn no mặc ấm trước đã. Dân mà đói thì nước sẽ loạn. Rồi lại có câu “Quốc dĩ dân vi bổn, dân dĩ thực vi tiên”. Đất nước lấy dân làm gốc, còn dân lại cần cái âm no làm điều quan thời chiến tranh kháng chiến chống thực dân Pháp, Bác Hồ đã nêu lên sáng kiến về “Hũ gạo tiết kiệm”. Mỗi nhà đều có riêng một hũ gạo. Mỗi bữa đều dành riêng một nắm gạo bỏ vào hũ, đề phòng lúc thiếu thốn một phương pháp giống như tiền bỏ lợn đất ngày nay.Ngoài ra, Bác cũng kêu gọi mọi người trong mỗi tuần, chịu khó nhịn ăn đi 1 bữa. Đây là vấn đề cấp bách, để nhằm mục đích giải quyết các vấn đề về lương thực. Để cho quân dân, bộ đội có sức khỏe để đánh giặc. Bởi lẽ cuộc kháng chiến chống quân xâm lược mang tính chất trường kỳ.“Thực túc binh cường” không ai mang cái bụng đói đi đánh giặc. Dù tinh thần có cao đến đâu, mà sức lực tiêu tan thì rất khó để chiến đấu thành công. Phải ăn uống đầy đủ thì quân đội mới mạnh lên được, mới chiến đấu Xét theo khía cạnh lòng tinNhư đã nói ở trên, có nhiều người khẳng định rằng, câu tục ngữ này đi theo trường phái “Dĩ thực vi tiên”. Chúng ta chưa thể vội vàng khẳng định ý nghĩa đó là điều đúng. Bởi vì việc hiểu nghĩa “Phải có sự thật để mọi người tin theo” cũng là hoàn toàn hợp xét lại vấn đề ăn uống trong trường hợp này không có gì là khó khăn. Bởi mọi người thường hay nói “Nếu bụng đói nói hay cũng chẳng ai nghe”. Phải có cái gì đó mang ý nghĩa đòn bẩy, thì mới buộc được người ta tuận theo những nguyên tắc của mình. Đừng hô hào, lý thuyết nhiều, mà cần phải có ví dụ cụ thể được kiểm chứng rõ ràng, thì người ta mới tin nghe theo ý xét ví dụ cho ý nghĩa tôn giáo lại càng dễ hình dung hơn. Có thật lòng, thật sự tôn trọng cái sự thật thì mới vực được Đạo giáo. Tức là lúc này Đạo sẽ được gìn giữ và tăng tiến trong mỗi người chúng cũng được hiểu là Chân lý, còn Thực hiểu sự thật của vạn pháp và rõ rành được đường đi lối về. Tức là có thành thật, thật lòng, có tôn trọng sự thật thì mới hiểu rõ và thuyết phục được chân Xét theo khía cạnh thực hiện để biết đúng hay saiNếu hiểu, Thực là Thực hành. Còn Đạo là cái Đúng. Tức là khi đi vào thực hành, tìm hiểu cái thực tế thì khi đó mới biết được việc mình làm có đúng, có hiệu quả hay không?. Khi hiểu như thế này cũng không có gì là sai. Bởi ai cũng biết, lý thuyết & thực hành bao giờ cũng có khoảng cách nhất định. Lý thuyết thôi vẫn chưa đủ, mà bạn phải vận dụng cái lý thuyết đó vào đời sống mới hiệu thêm Kinh Doanh Tài Chính Là Gì ? Tìm Hiểu Về Ngành Đầu Tư Tài ChínhChúng ta hoàn toàn đồng ý, khi các kiến thức lý thuyết mà chúng ta đã được tích lũy từ trước là rất đúng đắn. Nó có thể là một sự định nghĩa, một khái niệm… hay những kiến thức đã được người ta kiểm chứng. Nhưng nếu hiểu lý lẽ hơn thì ở đây không mang tính chung chung nữa, mà hãy áp dụng cho chính bản thân là bạn cần phải tự vận dụng, cần phải thực hành, để biết được trong quá trình làm việc của mình, nó đúng chỗ nào sai chỗ nào. Nếu đúng thì chúng ta đã có thể kết hợp giữa lý thuyết với thực hành, và gọi đó là sự đồng nhất. Còn không đúng, tức là bạn đã thất bại, bạn cần làm lại để có thêm kinh nghiệm & thất bại ban đầu nó còn quan trọng hơn cả sự thành công. Vì người ta có câu Thất bại là mẹ thành công. Cho nên mối tương quan giữa thất bại – kinh nghiệm – thành công luôn có sự mất thiết với phải đi đôi với hành, chứ đừng áp dụng các lý thuyết suông. Mỗi thực hành là một kinh nghiệm quý báu, để rút ngắn khoảng cách trong hành trình chiếm lĩnh tri thức nhân việc tu dưỡng, rèn luyện tư tưởng của bản thân, thì chúng ta cần phải có kinh nghiệm và trãi nghiệm thực tế, trong cuộc đấu tranh với chính cuộc đời của thực mới vực được đạo là gì trong đời sốngNgười Việt Nam rất coi trọng vấn đề ăn uống, bởi vậy mới có câu “Trời đánh tránh bữa ăn”. Để duy trì sự sống, ăn uống luôn giữ ở vị trí số một. Không phải hà cớ mà người ta thường dùng hạn từ Ăn, để ghép lên đầu với những từ ngữ khác. Chẳng hạn như Ăn uống, ăn học, ăn chơi, ăn ngủ, ăn vạ, ăn tiêu… nếu đếm liệt kê ra thì không dưới cả trăm người cũng như các loài có sự sống, để sinh tồn chúng ta không thể thoát tục được vấn đề ăn uống. Ăn để có năng lượng, có năng lượng để làm việc để duy trì cái sự sống này. Nhu cầu ăn uống là một bản năng tự nhiên. Bởi vì “Khi đói thì đầu gối cũng phải bò”. Không ăn uống đầy đủ, thật khó mà thoải mải trong con Việt Nam và nhiều nước trên thế giới. Ăn uống nó còn thể hiện một nét đẹp văn hóa riêng cho từng quốc gia. Người Hàn quan niệm về cái ăn “Dù thăm núi Kim cương cũng phải sau khi ăn”. Còn người Việt mình lại quan niệm “Có thực mới vực được đạo”, hay “Ăn xem nồi ngồi xem hướng”.Còn đó, nó còn thể hiện một nghệ thuật thưởng thức trong ẩm thực. Mỗi dân tộc, mỗi vùng miền, mỗi địa phương… đều có một nghệ thuật ăn uống khác nhau. Điều này thực sự mang nhiều ý nghĩa trong đời sống vật chất, lẫn tinh thần trong xã hội ngày xưa, nhà yêu nước Phan Chu Trinh cũng nêu ra 3 chuẩn mực xây dựng đời sống con người. Đó là Hậu dân sinh, khai dân trí, chấn dân khí. Ở đây, ông cũng đề cao tinh thân ăn uống giữ một vai trò đặc biệt quan dân sinh là làm cho đời sống người dân phải được cơm no áo ấm. Khai dân trí, chấn dân khí là mở mang tri thức, trình độ học vấn để áp dụng cho các vấn đề trong cuộc sống. Và chấn hưng ý chí khí phách của con người. Bởi vậy, ta mới hiểu được tầm quan trọng giá trị của “ngọc thực” là lớn đến cỡ nghĩa duy vật quan điểm rất rõ ràng, về cái vật chất quyết định tới yếu tố tinh thần. Trường hợp này ta cũng có thể liên tưởng khi bố mẹ khuyên con cái sắp thi đại học. Hiểu nôm na là phải chắc cái bụng, thì làm bài mới đạt sự hiệu cho vui, thì có những câu nói mang tiền đề cho ăn uống khá hài hước. Chẳng hạn như “Có thịt mới dịch được rượu” hay “Có mồi mới ngồi tới.. sáng”. Đó là những câu nói mang tính chất bông đùa, nhưng mà nó cũng nhằm tô điểm cho quan điểm ăn uống ngày nhiên, thực tế thì ai cũng biết. Con người sinh ra sử dụng lương thực “Ăn để sống, chứ không phải sống để ăn”. Ấy vậy mà một số người ngày hôm nay, quá xem trọng miếng ăn. Đến nổi có thể đánh mất đi lòng tự trọng, đánh mất các mối quan hệ…Thử hỏi, ngày hôm nay có ai chết vì đói? Chúng ta chỉ thấy chỉ có người chết vì no mà thôi. Đó là bội thực mà chết. Đó là ăn quá nhiều, sinh ra nhiều bệnh tật mà chết. Thấy thương cho đa phần người phụ nữ Á Đông. Trong đó có cả người phụ nữ Việt Nam mình. Gần như tốn quá nhiều thời gian cho cái nhà Bếp. Nhưng cũng vì bản tính người phụ nữ cũng là vậy, ai nói được gì mà ăn làm sao cho đủ chất được rồi. Đằng này quá tốn thời gian cho miếng ăn, mà quên đi những việc quan trọng khác. Sáng ăn, trưa ăn, chiểu ăn, tối ăn, rồi tới khuya lại vấn đề ăn uống. Loay hoay rửa mấy cái chén bát, dọn dẹp xong ra chợ… trưa ăn chiều ăn… vậy là hết ngày. Vậy nên chúng ta ăn làm sao cho đủ chất, nhưng đừng tốn quá nhiều thời gian. Thì đó mới là bản chất của người thông cách hiểu khác cho câu Có thực mới vực được đạo trong vấn đề này. Thực ở đây không bị bó hẹp ở vấn đề ăn uống nữa. Mà nó còn mở rộng khi sự đầu tư xứng đáng, về điều kiện vật chất trong mọi công việc của bạn để đạt được sự thành công. Tức là thế giới hiện đại, để đạt được thành công cần phải đầu tư. Sự đầu tư đầu tiên chúng ta cần bàn tới đó chính là tiền tạo sự đột phá trong kinh doanh cũng phải có vốn. Thực ở đây chính là vốn, còn Đạo lại chính là đường lối kinh doanh để dẫn đến hệ quả thành công. Lại động đến Tiền là một vấn đề nhạy cảm, thì câu tục ngữ “Có thực mới vực được đạo” trong đầu tôi lại liên tưởng tới những “biến tướng” dạng tiêu là Đô La thần chưởng. Còn Đạo là quyền lực “Mạnh vì gạo bạo vì tiền, có tiền thì mua tiên cũng được”. Bạn thấy không, vì tiền tài danh vọng mà không ít người bất chấp tất cả, đổi trắng thay đen, mất hết nhân cách con người. Cũng vì tiền mà bao người mắc bệnh “mù màu”, không phân biệt được trắng đen phải thực mới vực được đạo có phải là ngụy biện cho lòng tham của chúng ta?. Xã hội bây giờ, đồng tiền có “tầm sát thương” ghê gớm. Người ta hành xử theo kiểu “Tiền bạc đi trước, mực thước theo sau”. Chỉ cần cho kẻ khác ăn no là có thể sai người ta chút lợi lộc, rồi muốn làm gì thì làm. Có những kẻ lòng tham không đáy, trót tiền bằng cách tham ô, hối lộ, ăn gian lận… dựa trên xương máu của người khác. Thôi thì “Tham thực, cực thân”, không sớm thì muộn sẽ có những kẻ lãnh nhận “Quả báo nhãn tiền“. Nếu họ còn đi trên con đường của lối mòn xấu xa, ích cách ăn trong “Có thực mới vực được đạo” đó là gì?Bạn có biết, trong cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu cách để ăn không? Có mấy loại thức ăn?. Lâu nay đa phần mọi người thường nghĩ, con người chỉ ăn bằng miệng người đời gọi là Đoàn thực. Nhưng thực tế thì, theo quan niệm Phật giáo, lại có tới 4 cách nhất là Đoàn thực. Đoàn tức là thức ăn vo tròn rồi đưa vào miệng. Ăn uống đúng cách và bảo vệ sức khỏe, chúng ta cũng cần phân biệt được thức ăn lành mạnh và thức ăn chứa độc tố. Việc ăn uống không hợp lý dễ báo hại sau hai là Xúc thực Có nghĩa là những gì ta tiêu thụ bằng năm giác quan còn lại là mắt, tai, mũi, thân và ý. Mắt tiếp xúc với hình sắc, tai là âm thanh, mũi là mùi hương, lưỡi là vị, thân là xúc chạm, ý là pháp ba là Tư niệm thực. Là những hoài bão sâu sắc, những ước mơ, những hoài vọng của bản thân đang ấp 4 là Thức thực. Là những cái bên ngoài môi trường đang sống, tác động vào Tâm thức trong Tiềm thức của chúng ta. Khi bạn sống trong môi trường lành mạnh thì tâm thức tốt. Còn ngược lại, với môi trường xấu thì tâm thức của bạn cũng sẽ bị cuốn theo cái tế thì chữ Thực trong câu “Có thực mới vực được đạo“, còn mang thêm một ý nghĩa khác. Chữ Thực ở đây có thể hiểu là Sinh trưởng, tăng trưởng, sống sao đi nữa, trong khi chúng ta đang muốn đi tìm ý nghĩa của câu Có thực mới vực được đạo. Thì nó đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cho dù có được biến thể như thế nào. Thì rốt cuộc câu tục ngữ này cũng nhắn nhủ với mọi người cần phải làm những việc thiết thực trước mắt, trước khi nghĩ tới những vấn đề khác xa vời. Hy vọng với bài viết trên đây sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn, hiểu cho đúng ý nghĩa của thành ngữ “Có thực mới vực được đạo” là gì?

có thực mới vực được đạo